top of page
  • Writer's pictureTrúc Trương

In my 20s...

Mình đã bắt đầu ngồi viết những dòng đầu tiên của post này trong lúc ngồi làm việc ở một quán cà phê. Gần bên mình, mấy cô cậu sinh viên ngồi bàn kế hoạch làm nhóm lâu lâu cười nói khá rôm rả. Mình cũng đã trải qua những năm đầu 20s như thế - tất bật với những bài tập, luận văn và hơn cả là kế hoạch chinh phục ước mơ của chính mình. Người ta nói rằng, trong cuộc đời của chúng ta, những năm 20 là hành trình đẹp đẽ nhất. Đó là những năm tháng tự lập, hoàn thiện bản thân, nuôi dưỡng ước mơ và tâm hồn. Trong những năm 20s, hầu hết những ước mơ đều lớn lao và vĩ đại. Chúng ta đều không biết rằng bao nhiêu trong số đó sẽ trở thành hiện thực mà cũng có thể không có ước mơ nào thành sự thật cả. Cái quan trọng là, mỗi khi nghĩ về ước mơ của mình, chúng ta được sống thêm một cuộc đời nữa với những cảm xúc, nhiệt huyết và đam mê mà tuổi trẻ đã mang đến.



Trong những năm 20, mình đã đậu Đại học. Vâng…mình đậu hai trường Đại học với cùng một ngành Tài chính - Ngân hàng. Mình đã thực sự không biết bản thân thích gì và mạnh ở điểm nào. Mình không cảm thấy hứng thú với những con số và cũng không hiểu tại sao lại chọn theo đuổi ngành Kinh tế. Sau đó, mình đổi ngành học. Đến tận bây giờ, mình vẫn biết ơn ngôi trường Đại học mình đã theo học. Ở đó, mình đã tìm được chính mình, được chuyển sang học ngành mà mình yêu thích. Định hướng đi dạy của mình cũng bắt đầu từ đó, theo một con đường thẳng, chưa bao giờ có ý định đổi ngành hay hoài nghi về nó. 


Trong năm 20, mình tham gia tình nguyện. Mình có một người bạn khiếm thị. Từ đó, mình làm quen được nhiều bạn giống như thế. Và rồi mình bén duyên với việc đi dạy tiếng Anh cho trẻ em khiếm thị một vài lần.  Mình còn tham gia chương trình Coach for College (CFC). CFC là một chương trình tình nguyện kết nối sinh viên Đại học ở Mỹ và ở Việt Nam để tổ chức giảng dạy Tiếng Anh, Thể thao và các môn học thuật cho trẻ em ở một số vùng khó khăn ở Việt Nam. Năm 2016, mình tham gia chương trình với cương vị “Hướng dẫn - Coach” ở Hậu Giang. Mình sẽ có một bài viết khác về hành trình này. Nói ngắn gọn thì, chỉ trong vỏn vẹn 3 tuần, cả nhóm đã có một “schedule” siêu siêu dày đặc mà cũng thật vui. Mình tin là, các bạn sau khi trở về đều có một mùa hè không bao giờ quên. Mãi sau này, mình vẫn hay gọi khoảng thời gian đó là “Mùa hè Hậu Giang”. 


Trong năm 20, có lẽ cả mình và bạn đều cùng trải qua một sự kiện mà có lẽ ảnh hưởng của nó ít nhiều còn đọng lại cho đến hôm nay - những biến động của đại dịch Covid 19. Những từ khóa như: “Coronavirus update”, “Coronavirus symptoms”, “Zoom”, “lockdown”,...vẫn còn làm mình cảm thấy sợ mỗi khi nghĩ về. Không kể về những mất mát, Covid 19 còn là một sự “thức tỉnh” và nhìn nhận lại lối sống cũng như giá trị mà mỗi người theo đuổi. Những giá trị về gia đình, tình yêu thương càng được chăm sóc, nâng niu nhiều hơn. Và không chỉ dừng lại ở đại dịch Covid 19, tiếp theo những năm sau là nhiều biến đổi khác của thế giới: thiên tai, chiến tranh, suy thoái kinh tế thử thách những người trẻ chúng ta học cách chiến đấu, đối diện và chấp nhận chúng. 


Trong năm 20, mình đã trải qua nhiều “heartbreak moments”. Nói thế nào nhỉ, nhiều lúc mình nghĩ tình yêu không phải là thứ mình ưu tiên nhất. Thay vào đó, mình mang trên vai những thứ khác - công việc, gia đình và việc học. Không phải mình không tin vào tình yêu mà là mình không tin mình có được nó. Mình nghĩ tình yêu là một thứ tình cảm liêng thiêng, đẹp đẽ và có lúc mình tin rằng khi có được người mình yêu, mình sẽ giữ họ mãi mãi nhưng chắc là ai cũng cần có những trải nghiệm và bài học cho riêng mình trước khi gặp Mr. Right/Ms. Right của họ.


Trong năm 20, mình đã học cách yêu thương gia đình nhiều hơn. Năm 2020, ba mình có trải qua một cơn bệnh nặng và sau này ông không còn đi đứng bình thường được nữa. Hình ảnh mình nhớ nhất có lẽ là lúc em trai mình giúp ba mình “tập đi”. Mình có xem ở đâu đó một chiếc ảnh, trong đó, một bên có vẽ cảnh bố mẹ tập cho con biết đi và bên còn lại vẽ cảnh anh con trai làm điều tương tự cho ông bố của mình. Và đối với mình, hình ảnh đó vừa đẹp vừa nhiều cảm xúc. Đối diện với những biến cố trong gia đình có lẽ là một trải nghiệm thức tỉnh với mình. Dần dần, mình cởi mở hơn với ba mẹ, dành nhiều thời gian cho họ hơn và mình cần cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, nhiều hơn những gì mình đang làm để có thể mang lại cho ba mẹ mình một cuộc sống tốt hơn.  


Cuối những năm 20s, mình sẽ viết tiếp một hành trình mới. Cảm ơn những năm tháng ngọt ngào mình may mắn có được. Cảm ơn những vấp ngã và cả những lần đứng dậy để mình thấy được là bản thân đã cố gắng như thế nào….Cám ơn tuổi 20s. 


P/s: À…bạn có cảm giác nổi da gà mỗi khi xem phim siêu anh hùng không? Bạn có cảm phục sự phi thường của họ không? Mình tin là có…và mình cũng vậy. Nhưng mình nghĩ một đời sống bình thường cũng cần được ca ngợi. Đối với mỗi người, đời sống bình thường của họ cũng là một điều phi thường và đáng được ghi nhận đó.





21 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page